Pages

Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010

Thung Lũng Những Con Đại Bàng Không Biết Bay 1


Hầu hết chung ta đều kìm hãm bản thân mình. Vì đâu

Rộn rã huýt vang một giai điệu, Tôi lên đường khởi sự chuyến hành trình vòng quanh thế giới với mục đích ghi vào sử sách những thiên tài bán hàng của nhân loại. Trên đường đi, chợt Tôi gặp một thung lũng kỳ lạ .


Thoạt nhìn, cái thung lũng ấy trông cũng rất bình thường: một con sông vắt ngang, cây cỏ sum suê, cao tốt. Ngó lại, Tôi phát hiện vô số con Đại Bàng to lớn và trưởng thành đang đậu trên cây. Phải tới hàng trăm con, trong như kền kền, đang bấm lấy những nhánh cây chìa ra. Ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy, Tôi thận trọng đánh ngựa đến gần một cái cây để quan sát cho kỹ hơn những sinh vật oai vệ này.


Nhìn xa trong dữ, chừ gần hóa không! “ Mày là cái thứ chết tiệt nào đây” lẽ ra phải là câu ưa chuộng của lũ Đại Bàng để tỏ vẽ uy phong của chúng trước kẻ lạ. Ấy vậy mà không, Tôi nhận ra rằng lũ Đại Bàng này chẳng xứng đáng chút nào với tước hiệu vua bầu trời.


Vẻ run rẩy thẹn thùng của chúng giúp Tôi nhớ đến một thứ động vật có cánh khác thường được tìm thấy ở khu vực đông lạnh trong các siêu thị, được đóng gói gọn gàng, trữ lạnh, với cái nhãn dán bên ngoài: “ đùi gà” hay “ cánh gà “.


Nảy tính hiếu kỳ, anh nhìn con Đại Bàng gần mình nhất và hỏi rằng: “ Này chú em, có chuyện gì với lũ Đại Bàng các chú vậy? Trông mấy chú chẳng khác một đàn gà con treo cây.Bữa nay đẹp trời các chú bay lượn, săn mồi mới phải, làm quá gì cứ phải bám riết vào nhành cây đến độ các khủy chân của các Chú cứ tái nhợt ra thế?"


Con đại bàng quay nhìn Tôi, nó nín hơi, lầm bầm: " Ông nói dễ! nào biết rằng bay là điều nguy hiểm!" Tôi nghe lạ, há mồm, đứng lặng một hơi mới vặn lại: " Sao? Chú là Đại Bàng mà! Làm thân đại bàng thì phải bay, bay, bay chứ...thế thì bay đi nào, xùy, xùy." Tôi vừa nói vừa lấy tay rung cái cây thật mạnh cốt để lũ Đại Bàng phải xoải cánh bay đi, thóat khỏi cái cảnh co rúm, nhút nhát đáng buồn đó.


Vậy mà chẳng ăn thua gì, nó chỉ khiến lũ Đại Bàng la chí chóe lên rằng lên rằng Tôi chẳng hiểu gì hết, rằng trước tiên anh có biết rằng chúng có thực là Đại Bàng hay không, và kế đến anh có biết rằng vỗ cánh để bay là chuyện Nguy Hiểm thế nào không!!! Mà đã không biết thì ngậm miệng làm thinh, biến đi cho rảnh chuyện; chúng đang bận bấm vào những cành cây giòn đó rồi và chẳng muốn lôi thôi vướng chuyện với một gã khờ làm vờ nhưng biết chúng là ai, thấu rõ tài chúng có.


Tay lắc, tay khua, ăn thua chã bõ: lũ Đại Bàng chẳng màng nhúc nhích. Đến giờ, Tôi cảm thấy mệt bở hơi tai. Hễ Tôi càng rung cây bao nhiêu, lũ Đại Bàng càng cố bấm chặc vào cành cây bấy nhiêu, chúng vừa bấm vừa to mồm cự rằng Tôi đang cố tình hại chết chúng.


Mệt lả người mà chẳng được tích sự gì, Tôi quyết định thử cách khác." Thôi được rồi, cứ cho rằng bay là chuyện nguy hiểm, vay thử nói cho Tôi xem có ai trong các Anh từng chứng kiến đồng loại của mình bay chưa?" Nghe đoạn lũng Đại Bàng quay nhìn nhau như thể chúng có một điều bí mật gì đó không tiện nói ra. " Sao chứ."... Tôi tiếp lời, sốt ruột đưa mấy ngón tay gõ gõ lên vỏ cây.


Tiếp theo phần 2...



0 nhận xét:

Đăng nhận xét