Pages

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Thung Lũng Những Con Đại Bàng Không Biết Bay 2



" Cũng đã thấy vài đứa...", một con đại bàng to nhất, già nhất lên tiếng trước " Bọn chúng là những đứa điên rồ!", con khác chen vào. " Thế đấy, cái đám đó cũng chả có mấy, mà tòan là những đứa mơ mơ hão, ông anh biết đấy... lúc nào đầu óc chúng cũng ăm ấp những tư tưởng kỳ quặc và xằng bậy", một con khác cất giọng oang oang.

" Chúng đi được là đi luôn, chẳng ngó ngàng thăm hỏi gì tụi này nữa", con đại bàng già khi nãy bồi thêm.Lúc này trong lũ đại bàng thật buồn rầu, sầu heo còn tệ hơn lúc ban đầu khi mới nhìn thấy chúng.

Để tường nguồn, thấu ngọn việc lạ này, cách duy nhất là phải truy cho được sự thật phía sau. Thế rồi, Tôi bảo lũ đại bàng kể nhiều hơn về cuộc sống của chúng. Sau một hồi tỏ vẽ miễn cưỡng, cả lũ bắt đầu thi nhau huyên thuyên chuyện đời, và toàn bộ bức tranh dần hiện ra rõ nét...

Hồi còn niên thiếu, ai náy chỉ cần ngồi yên trong tổ, hăm hở chờ thức ăn đưa vào là ngấu nghiến và hễ đứa con nào không dập cánh ra khỏi tổ thì cha mẹ chúng thấy sung sướng lắm. Khổ thân đứa nhỏ nào chực vung cánh bay ra là Bố Mẹ thân yêu của nó lại răn đe " Này con trai, khép cánh lại đi con, có biết ra khỏi tổ là nguy hiểm thế nào không?"

Song, có ai chịu nổi cả đời bó cánh ngồi trong tổ. Cũng tới ngày mà lũ trẻ bắt đầu rũ bỏ trên thân bộ lông cũ thuở nào để khoác vào những bộ lông cài êm mượt, sẵn sàng " cất bước vào đời". Khổ nỗi, lần đầu trong đời thử vươn rộng đôi cánh đại bàng, chúng lại bi cha mẹ lẫn chòm xóm nạt cho một trận:

" Nhìn thử tui bay coi, thứ con nít hăng bậy! Vung cánh lên, tụi bay không sợ mất thăng bằng rồi ngã nhào đầu xuống đất àh? Khép ngay đôi cánh lại, tụi bây chỉ tổ khiến máy đứa con nít nó học đòi cái ngu."

Muốn làm những công dân tốt trong cái thung lũng này, bọn chúng phải chịu khó ngoan ngoãn nghe lời răng bảo của các bậc cha chú, ráng gấp cánh cho gọn rồi lo đi học cái ngành nghệ thuật chỉ trụ vào nhành cây, dù nước có tới trôn cũng ôm cánh cho vững. Dù muốn hay không cũng có vài đứa nhất định tập vỗ cánh, khác với mấy đứa còn lại chỉ biết lo giữ thăng bằng.

Chúng cứ tập vỗ cánh vỗ hoài đôi cánh và rồi một ngày đẹp trời nọ, chúng phóng ra ngoài không trung, và vì chưa thuần đôi cánh nên cứ đập loạn cả lên. Thấy cảnh lũ đại bàng già được dịp mắng mỏ:" Đã bảo mà không nghe, đồ dại dột." Song chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Sau một hời chới với, bơi đập dưới những tán cây kia, chúng bắt đầu bay lên... bằng chính đôi cánh của mình!

Lẽ tất nhiên sự kiện này làm kinh động lũ đại bàng trẻ còn lại. Bọn chúng tò mò hỏi cho biết làm sao chuyện này lại xảy ra được nhưng đám đại bàng già phớt lờ ũm ờ cho qua chuyện: " Chớ để ý đến chúng nó làm gì, lũ ngu ấy mà, chẳng chóng thì chầy cũng thấy cái cánh lỗ mũi ăn trầu, cái đầu xỉa thuốc cho mà xem, chúng chẳng hiểu mô tê gì cái chuyện an toàn cả".

Những chú đại bàng đã vung cánh bay, giờ đây lại lượn vòng quanh các bạn bè thời thơ ấu của mình rồi la lên " Nào các bạn, chúng ta điều là đại bàng tất cả! Tất cả chúng ta đều bay được mà!

An toàn lắm không hề gì! Nhảy thôi các bạn chúng ta có cánh mà" và từ trên không trung nhìn xuống, chúng thấy cái cảnh cả bầy đồng lọai đáng buồn của mình đang nhút nhát, run rẩy, những kẻ có mắt mà như mù, cứ khăng khằng bảo rằng chúng là lũ ngu, lũ mơ hão.

Đập cánh lượn vài vòng, những chú đại bàng tự do này dõi mắt nhìn những bạn bè cũng và gia đình mình lần cuối, đọan giương đối cánh cuộc đời, nhắm nơi chân trời mới mẻ, cùng san sẻ tự do với những con Đại Bàng khác cũng đang bay, đang lượn vònh quanh múa nhảy trong bầu trời cao vời vợi.

Câu chuyện này, Tôi đã khám phá ra được lý do vì sao hầu hết chúng ta đều để mình bị trì trệ, bất khả vươn bước hướng đến tương lai. Nhớ thuở thiếu thời, ai mà chẳng có một ước mơ, ai không ngó chờ hòai bão, tiếc nỗi điều duy nhất chúng ta được gieo chặt vào đầu là phải làm sao để xếp đôi cánh, ngậm miệng làm thinh.

Ngày hôm nay, rảo bước ra đưởng, gương mắt ngó quanh, bạn sẽ thất tất cả những con đại bàng, dù trưởng thành, vẫn còn co ro bám lấy cái nhành cây của mình, ngoan ngoãn sống cảnh đời buồn thảm.

Đáng thất vọng nhất là, mỗi con đại bàng đều được huấn luyện đầy đủ để chối bỏ cái gọi là Đại Bàng tính của mình. Mỗi ngày trôi qua, hằng hà sa số thiên hạ khắp đó đây vẫn không hay rằng mình đang phỉng cái thân, cam tâm làm phận gà con ngoan hiền.

Câu chuyện này được viết cho chú đại bàng ngoài kia. Nào, hãy vươn rộng đôi cánh, hãy buôn mình vào không trung đi, rồi bạn sẽ thấy, bạn có đôi cánh vỗ bay được mà.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét